Review Truyện Họ Của Anh Tên Của Em

HỌ CỦA ANH, TÊN CỦA EM

Tác giả: Diêu Dao
Thể loại: Hiện đại thực tế, chút nữ truy, nam hơn nữ nhiều tuổi, nam ấm áp dịu dàng trầm ổn x nữ trước nghịch ngợm đơn thuần lương thiện, sau là CEO trưởng thành sắc sảo, nữ có bệnh Alzheimer*, ngược ít sủng nhiều, thâm tình, cảm động, HE.
Độ dài: 17 chương dài + chương kết
Tình trạng: Hoàn, đã xuất bản và được chuyển thể thành phim

*Alzheimer là căn bệnh gây suy giảm trí nhớ dẫn đến mất trí. Ở giai đoạn nặng nhất của bệnh, người bệnh sẽ mất đi khả năng vận động, không nhận ra người thân và dần dần bị xóa kí ức.

******

review-truyen-ho-cua-anh-ten-cua-em

Hạng Ngữ Thu từng yêu một người sâu sắc.

Cô ấy là La Đình, là mối tình đầu trong veo như sương sớm, là vị hôn thê anh đã yêu thương hết lòng. Được ở bên cô ấy trọn kiếp chẳng lìa xa, là giấc mộng anh khát khao trong suốt những tháng ngày thanh xuân rực rỡ.
Ấy vậy mà, khi Hạng Ngữ Thu cứ ngỡ rằng bản thân sắp có thể chạm tay tới hạnh phúc, thì biến cố xảy đến, đẩy ngã anh, khiến anh trượt dài trong khổ đau và tuyệt vọng.

Hạng Ngữ Thu và La Đình gặp tai nạn ngay trên đường đi đăng kí kết hôn. Tai nạn kinh hoàng xảy ra ngày hôm đó đã khiến La Đình vĩnh viễn ra đi, còn Hạng Ngữ Thu bị đẩy vào chốn lao tù vì vi phạm quy định về giao thông đường bộ.

Giày vò chồng chéo tang thương, mất mát và khổ đau bủa vây khiến anh không sao thở nổi. Còn gì đớn đau hơn thế, chính anh đã hại chết người anh nâng niu và trân quý nhất trên đời.

Trước khi ra đi, La Đình đã nói với Hạng Ngữ Thu rằng cô muốn hiến giác mạc của mình cho Liên Tâm – một cô bé khiếm thị ở cô nhi viện và mong rằng anh sẽ chăm sóc cô bé ấy thật tốt. Khi đó, Hạng Ngữ Thu đã hứa với La Đình, rằng anh nhất định sẽ dốc lòng thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cô.

Liên Tâm là một đứa trẻ đáng thương. Vì một vụ tai nạn trên biển, Liên Tâm trở thành cô bé bơ vơ không nơi nương tựa, được người ta đưa vào cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ. Vụ tai nạn ấy đã cướp đi đôi mắt của cô, khiến cô không còn nhìn thấy ánh sáng, mà chỉ có thể dùng trực giác để cảm nhận dáng hình của nắng mưa, cây cỏ, dùng trái tim để cảm nhận sự dịu dàng và cả cơn thịnh nộ của trời đất.

La Đình là một cô gái lương thiện thường đến cô nhi viện để làm tình nguyện. Cô ấy giống như một thiên sứ mà ông trời đã cử xuống để yêu thương và săn sóc cho Liên Tâm, để trái tim non nớt của cô bớt đi phần nào tự ti và cô độc. Ấy vậy mà chị La Đình của cô lại gặp nạn và ra đi khi cô còn chưa được nhìn thấy chị ấy. Nhưng trước lúc ra đi, La Đình đã hiến giác mạc cho cô, để cô lại có thể nhìn thấy thế giới xung quanh rực rỡ sắc màu.

Người đầu tiên Liên Tâm nhìn thấy sau khi được ghép giác mạc, là Hạng Ngữ Thu.

Ban đầu, Liên Tâm rất ghét Hạng Ngữ Thu vì cho rằng anh là người xấu, bởi anh chính là kẻ đã hại chết La Đình. Nhưng Liên Tâm là một đứa trẻ có trái tim nhạy cảm, cho dù trái tim của cô vẫn còn non nớt, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lương thiện và ấm áp của Hạng Ngữ Thu, thế nên dần dần đã cô tin rằng anh không phải người như vậy.

Bắt đầu từ năm Liên Tâm mười tuổi, trong cuộc sống của cô luôn có sự xuất hiện của Hạng Ngữ Thu. Anh sẽ trả tiền mua đồ ăn vặt cho cô, sẽ giúp cô kí bài kiểm tra bị điểm kém, sẽ đi họp phụ huynh cho cô, sẽ răn dạy cô mỗi lần cô mắc lỗi.

Hạng Ngữ Thu vừa là một người anh, vừa là một người cha luôn đồng hành với cô trong suốt quãng thời niên thiếu, cùng cô trải qua khoảng thời gian tâm lí có nhiều biến động, chia sẻ với cô những câu chuyện vụn vặt thường ngày.

Hạng Ngữ Thu sẽ nấu cho cô những bữa cơm nhà ấm cúng, sẽ hết lòng che chở cho cô, âm thầm chịu đựng tất cả khó khăn để mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất. Anh coi việc chăm sóc và bảo vệ Liên Tâm như một điều hiển nhiên trong cuộc sống, cho dù có vất vả đến đâu, cũng chưa từng cảm thấy phiền phức hay coi cô là gánh nặng.

Ở bên anh, Liên Tâm được sống đúng với cá tính của mình. Cô không cần phải nỗ lực tỏ ra biết điều, hiểu chuyện, không cần phải lo lắng hay suy tính đúng sai. Anh mang lại cho cô không khí gia đình mà cô luôn khao khát, anh luôn lắng nghe những suy nghĩ của cô, luôn đặt lợi ích của cô lên hàng đầu.

Liên Tâm thường mơ ước có một mái nhà, một nơi luôn vì cô mà chắn gió che mưa, một nơi luôn chờ đợi cô, một nơi vững vàng để cô có thể dựa dẫm, một nơi khiến cô tin tưởng vô điều kiện.

Và Hạng Ngữ Thu đã dần đem lại cho cô những điều cô hằng mơ ước, để rồi Liên Tâm cảm thấy anh là nhà.

“Hạng Ngữ Thu, nơi nào có anh nơi ấy mới là nhà.”

Ở bên anh, cô thấy an toàn. Có anh bên cạnh, trái tim cô sẽ bình yên. Cô không muốn rời xa anh, muốn anh sẽ chở che cô mãi. Cô ích kỉ muốn giữ anh cho riêng mình, muốn vĩnh viễn dựa dẫm vào anh như một đứa trẻ.

Liên Tâm của năm mười tám tuổi, muốn ở bên Hạng Ngữ Thu suốt đời.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dạy cho cô biết thế nào là yêu, nên mãi sau này Liên Tâm mới hiểu, rằng cô đã đem lòng yêu Hạng Ngữ Thu mất rồi.

Vì yêu anh, nên mới sợ anh đem lòng yêu người khác, sau đó vội vàng bày tỏ bằng tất cả dũng khí của bản thân. Nào ngờ, chỉ một lời tỏ tình trong giây phút bồng bột của cô, lại đẩy họ xa nhau suốt sáu năm dài đằng đẵng.

Trương Ái Linh từng nói một câu thế này: “Khi thiêu thân lao đầu vào lửa, nó nhất định cực kì hạnh phúc”. Khi Liên Tâm nói với Hạng Ngữ Thu câu đó, anh chỉ cười chua chát, rồi kể cho cô nghe một câu chuyện về cái bóng đèn.

“Bóng đèn tắt, anh đi kiểm tra một lượt nhưng dây tóc không hề bị đứt, anh lại ấn lại công tắc, ánh đèn chớp nháy mấy cái rồi tắt lịm. Anh hỏi, mày sao vậy, không vui à? Bóng đèn trả lời, đợi chút, có một con thiêu thân đang đứng ngoài cửa nhìn tôi lâu lắm rồi. Anh nói, vậy rất tốt mà, có người để ý đến mày. Bóng đèn nói, tôi không phải lửa, đừng để cô ấy nhìn nhầm, làm lỡ dở cả cuộc đời người ta.”

Nhưng mà Hạng Ngữ Thu không biết, rằng bóng đèn mới thật sự là điều thiêu thân tìm kiếm. Bóng đèn có ánh sáng và sự ấm áp của lửa, còn ngọn lửa thực sự sẽ hủy hoại thiêu thân.

Sau đêm hôm đó, Hạng Ngữ Thu chọn cách rời đi. Nếu anh đã không thể ở bên cô cả đời, thì phải rời xa cô càng sớm càng tốt, để cô có thể quên anh thật nhanh khi tình cảm chưa quá sâu nặng. Tuổi trẻ mà, mấy ai yêu một người bền lâu?

Sau khi Hạng Ngữ Thu rời đi, Liên Tâm trở thành một con người hoàn toàn khác. Không còn tinh nghịch, hồn nhiên, không còn vô lo vô nghĩ. Cuộc sống của cô không còn lấy Hạng Ngữ Thu làm trọng tâm, thay vào đó cô không ngừng học hỏi và làm việc, từng bước xây dựng nên cơ nghiệp của riêng mình.

Để trưởng thành, có những người cần rất nhiều thời gian, nhưng có những người chỉ cần một khoảnh khắc.

Hóa ra, khi biến cố xảy đến, thì trưởng thành chỉ là chuyện trong giây phút mà thôi.

******

Sáu năm sau, Liên Tâm và Hạng Ngữ Thu gặp lại nhau, với tư cách là đối tác làm ăn. Bây giờ, Liên Tâm đã trở thành CEO của một trang web mua sắm trực tuyến, còn Hạng Ngữ Thu đã tự xây dựng nên một công ty thiết kế nội thất có tiếng tăm trên thương trường.

Anh không còn là chàng trai vào tù ra tội bị người ta khinh thường, phải cúi đầu trước cấp trên như ngày đó, mà đã đứng trên biết bao nhiêu người.

Cô không còn là cô bé luôn dựa dẫm vào anh như ngày đó, mà đã trở nên sắc sảo, nhạy bén, biết tính toán thiệt hơn, có đủ kiên cường để đương đầu cùng giông tố.

Lần này gặp lại Liên Tâm, Hạng Ngữ Thu đã hiểu rõ trái tim mình.

Ngày đó, anh chọn trốn tránh, là bởi anh cảm thấy tự ti. Vì anh chẳng có trong tay thứ gì, không thể cho cô một cuộc sống ấm êm sung túc. Vì anh chưa thể bước ra khỏi quá khứ, vẫn luôn bị ám ảnh bởi những hồi ức tang thương.

Và bởi vì, anh không dám tin vào thứ tình cảm ngây ngô của Liên Tâm, anh cho rằng việc cô muốn ở bên và dựa dẫm vào anh là thói quen từ bé, cho rằng tình yêu cô dành cho anh không phải tình cảm nam nữ, mà là tình cảm gia đình.

Có lẽ khi đó, Hạng Ngữ Thu cũng đã đem lòng yêu Liên Tâm, nhưng anh không dám chấp nhận tình yêu ấy. Bởi vì dù sao, thì Liên Tâm cũng từng là đứa trẻ do một tay anh nuôi lớn, coi như người thân trong gia đình.

Hạng Ngữ Thu không thể phân biệt được tình yêu và tình thân, anh bị bó buộc trong những quan niệm và quy tắc của người đời.

Hạng Ngữ Thu không quan tâm người khác nghĩ gì về anh, nhưng anh sợ Liên Tâm sẽ bị tổn thương bởi những lời phán xét đầy ác ý. Anh muốn cuộc sống của cô sẽ thật êm đềm và tươi sáng, thế nên khi đó, anh đã chọn rời xa.

Nhưng Hạng Ngữ Thu không biết, rằng cô cũng chẳng hề để tâm đến những điều đó. Đời này rất ngắn, cô phải sống như cách cô muốn sống, yêu người cô muốn yêu, chứ không phải sống theo ý muốn của người đời. Họ không sinh ra cô, cũng chưa từng nuôi cô lớn, lấy quyền gì để xen vào những quyết định của cô? Lấy quyền gì áp đặt cuộc sống của cô cơ chứ?

Sáu năm, Liên Tâm không ngừng nỗ lực để có thể sánh bước bên anh.

Sáu năm, tình cảm ngông cuồng của một thời non trẻ dần trưởng thành cùng cô, trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm, không cách nào phai nhạt.

Liên Tâm chưa từng ngừng yêu Hạng Ngữ Thu, mà Hạng Ngữ Thu cũng đã hiểu rõ trái tim mình. Anh không muốn để lỡ cô thêm lần nào nữa, bởi vì nếu không có cô, cuộc sống của anh sẽ mất đi tất cả những sắc màu tươi sáng. Anh sẽ chỉ sống như một cái máy, điên cuồng kiếm tiền, điên cuồng làm việc, cuộc sống chỉ còn màu đen của sự cô độc và màu trắng của sự trống rỗng mà thôi.

Vậy nên ngày hôm đó, Hạng Ngữ Thu đã giữ chặt Liên Tâm dưới màn mưa lạnh buốt, cũng là giữ lấy tất cả hơi ấm mà anh có trên đời. Từ nay về sau, cô sẽ luôn ở bên anh, là hiện tại và cả tương lai của anh, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chẳng chia lìa.

Thế nhưng, hạnh phúc lại chỉ như cái chớp mắt, hai người họ chưa ở bên nhau được bao lâu thì biến cố lại ập đến. Khi sự thật về thân thế của Liên Tâm được hé lộ, cũng là lúc Liên Tâm phát hiện ra cô bị di truyền căn bệnh Alzheimer từ bố. Rồi đến một ngày cô sẽ mất đi tất cả kí ức, sẽ trở thành gánh nặng cho những người xung quanh.

Liên Tâm đã xăm chữ “Hạng” lên bả vai, cô khắc họ của anh lên da thịt, khắc bóng hình anh vào trái tim, khắc thật đậm, thật sâu, để đến một ngày khi cô quên đi tất cả, thì hình bóng của người cô yêu vẫn mãi mãi chẳng phải mờ.

Khi bệnh tình của Liên Tâm ngày càng trở nặng, gây ảnh hưởng rất nhiều đến những người xung quang, cũng là lúc Liên Tâm biết được, rằng cô phải đi rồi. Dù không nỡ, nhưng cô vẫn phải ra đi, vì nếu ở lại cũng chỉ khiến cuộc sống của anh thêm nặng nề.

Cô âm thầm rời khỏi, để lại cho anh ý nghĩa của loài hoa dạ lan: “tình yêu tái sinh, dạy người ta quên đi những đau thương trong quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới”.

Sau khi Liên Tâm rời đi, Hạng Ngữ Thu điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng. Và khi anh tìm thấy cô dưới cơn mưa tuyết ở Thụy Sĩ, anh đã lấy họ của mình đặt trước tên của cô.

Cho dù lúc này Liên Tâm đã quên đi tất cả, cô vẫn mang bóng hình anh vào từng bức vẽ. Có lẽ dù tâm trí của cô không còn nhớ được anh là ai, nhưng trái tim vẫn nhớ mãi không quên một người.

“Người này trông quen quá, bạn trai của cô sao?”

“Nói thật là tôi không còn nhớ nữa.” Liên Tâm ngừng lại một chút, “Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì thường xuyên nhìn thấy anh ấy.”

“Tôi nghĩ, cô nhất định từng rất yêu cậu ấy.”

“Có lẽ vậy chăng?”

Cuối cùng, dù Liên Tâm đã không còn khả năng ghi nhớ, nhưng khi Hạng Ngữ Thu hỏi:”Em là ai?”, cô vẫn luôn có thể trả lời: “Em là Liên Tâm, Hạng Liên Tâm.”

Lấy họ của anh đặt trước tên của em, đó là lời ước hẹn vĩnh hằng cùng năm tháng.

Add Comment